Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014

[TLALD] Tiết tử




Răng rắc!

Nam hài tử chờ trong thư phòng nghe thấy tiếng đóng cửa chấn động, hắn theo phản xạ tính xoay người.

Hắn ước chừng khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, tóc hơi dài, tóc mái dài che đi đôi mắt to nhát gan. Hắn mặc một cái áo sơ mi ngắn tay, dáng người gầy yếu, có một thói quen hay nao núng.

Vừa vào cửa chính là một nam hài tử tuổi cùng hắn không sai biệt lắm. Gã so với nam hài thanh tú cao hơn một cái đầu, diện mạo có chút anh tuấn, một thân quần áo CK hưu nhàn (quần áo mặc ở nhà), nam hài trẻ tuổi đặc biệt mang theo một cỗ ngạo mạn cao ngất. Nhìn đến nam hài thanh tú lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén gã, nam hài anh tuấn khóe môi hiện lên một vòng cung, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc không rõ.



“A Dật...” Nam hài thanh tú mở miệng, thanh âm ấp úng. Hai tay của hắn không tự giác nám chặt ở trước người, những ngón tay tinh tế xoắn lấy nhau tỏ rõ hắn bất an.

“Ân?” Nam hài được gọi là “A Dật”, Trương Quân Dật đến gần nam hài thanh tú, hơi hơi cúi người nhìn thẳng hắn, “Làm sao vậy, Trần Dục Nhiên?”

Nam hài thanh tú vốn tên là Trần Dục Nhiên thấy Trương Quân Dật nhìn chằm chằm mặt mình, hốt hoảng mà quay đầu sang một bên, hai gò má ửng đỏ, hơi hơi lui về phía sau một bước, vòng eo nhỏ gầy lại sớm bị hai cánh tay rắn chắc của gã giữ chặt.

Trần Dục Nhiên hô nhỏ một tiếng, hai tay theo bản năng đặt tại trước ngực Trương Quân Dật muốn tránh ra.

“Hôm nay là sinh nhật của ta, Trần Dục Nhiên.” Trương Quân Dật noi, tràn ngập ám chỉ mà dùng sức nhéo nhéo thắt lưng Trần Dục Nhiên.

“Ta, ta biết...” Trần Dục Nhiên mẫn cảm mà dong dài một chút, lắp bắp nói. Bên ngoài thư phòng vẫn đang tiến hành tổ chức tiệc sinh nhật, tới mừng đều là bằng hữu của Trương Quân Dật. Trần Dục Nhiên tính cách hướng nội quái gở, rất ít tiếp xúc với bằng hữu của Trương Quân Dật. Nếu không phải bởi vì Trương Quân Dật mời, Trần Dục Nhiên sẽ không đến. Nhưng cho dù đến đây, hắn cũng chỉ tránh ở trong thư phòng chờ Trương Quân Dật, không có ra bên ngoài thư phòng gia nhập vào bữa tiệc kia.

“Ta muốn lễ vật.” Trương Quân Dật đến gần bên tai Trần Dục Nhiên, thấp giọng nói.

Trần Dục Nhiên khốn quẫn mà lui lui cổ: “Ta, ta đã muốn tặng cho ngươi nha...Ân, sinh nhật khoái hoạt, A Dật...” Trần Dục Nhiên từ lúc Trương Quân Dật bắt đầu buổi tiệc sinh nhật đã đem lễ vật đưa cho gã. Lễ vật là một cái bút máy tinh xảo. Trần Dục Nhiên tiết kiệm tiền ăn, tiền sinh hoạt ba tháng, mới có đủ tiền mua cái bút máy này. Hắn nằm mộng cũng chưa bao giờ nghĩ qua Trương Quân Dật sẽ chủ động cùng hắn kết giao bằng hữu, còn trợ giúp hắn vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn. Trần Dục Nhiên cực kỳ quý trọng đoạn hữu nghị này, hy vọng Trương Quân Dật có thể tiếp thu một chút tâm ý của chính mình.

“Ta nghĩ muốn một loại lễ vật khác.” Trương Quân Dật dùng một bàn tay, ái muội mà xẹt qua cái cổ quang lõa của Trần Dục Nhiên.

“A Dật...” Trần Dục Nhiên trong lòng thật mạnh nhảy dựng, run giọng nói.

“Ngươi biết ta đang nói cái gì.” Trương Quân Dật hừ cười, “Ngươi cho là, ta nhìn không ra?”

Trần Dục Nhiên tính cách hướng nội quái gở, hàng năm cô độc mẫn cảm, bất lực mê mang, giống như đang  chìm trong bóng đêm vô pháp tránh thoát. Chỉ cần có một chút ánh sáng, sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, liều lĩnh mà truy đuổi, ý đồ vươn tay nắm chặt. Trương Quân Dật đối Trần Dục Nhiên mà nói, chính là một chút ánh sáng trong bóng đêm. Gã hướng hắn vươn tay, đem hắn từ trong bóng đêm lôi ra. Trần Dục Nhiên cảm kích tất cả các việc Trương Quân Dật đã làm. Trương Quân Dật tung ra một tấm lưới, một chút tới gần Trần Dục Nhiên. Theo thời gian trôi qua, Trần Dục Nhiên dần dần lâm vào trong tấm lưới ấy, đối Trương Quân Dật quá độ ỷ lại, nói gì nghe nấy. Một loại tình cảm này là do Trương Quân Dật vừa vô ý lại hữu ý dẫn đường, trong lòng Trần Dục Nhiên nảy sinh một loại tình cảm biến dị.

Sinh ra một loại tình cảm mà một đôi bạn tốt không nên có, Trần Dục Nhiên sợ hãi, xấu hổ, dùng hữu tình làm cớ, vẫn luôn thật cẩn thận mà trốn tránh, che dấu, lại thật không ngờ Trương Quân Dật đem hết thảy xem trong mắt, cũng lựa chọn một thời cơ như vậy vạch trần cái khăn che mặt của Trần Dục Nhiên, lừa mình dối người.

Trần Dục Nhiên sắc mặt bởi vì hiểu ra mà chợt trắng chợt xanh, run rẩy môi, “A Dật, ta, ta không hiểu...”

“Thật sự muốn ta làm rõ sao?” Trương Quân Dật nhướng mày, bất mãn nói, “Là ai đang ngủ còn một lần lại một lần gọi tên của ta?”

Trần Dục Nhiên sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, trong mắt toát ra tuyệt vọng: “A Dật, thực xin lỗi, thực xin lỗi...Ta, ta không có...” giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở. Lòng tràn đầy sợ hãi Trương Quân Dật ghét bỏ mà làm cho hắn không thể ức chế được run rẩy. Hắn rất coi trọng Trương Quân Dật! Hắn tuyệt không thể mất đi cái bằng hữu này!

“Ngươi có!” Trương Quân Dật lại không nhìn biểu tình đáng thương làm cho người ta động dung của hắn, từng chữ rõ ràng nói: “Ngươi, Trần Dục Nhiên, thích nam nhân, là một cái biến thái!” Đặc biệt cường điệu bốn chữ cuối cùng.

Trần Dục Nhiên như bị ngũ lôi oanh đỉnh (sấm sét đáng xuống đầu), bên tai không ngừng vọng lên thanh âm của Trương Quân Dật.

Trần Dục Nhiên thích nam nhân, là một cái biến thái...Trần Dục Nhiên thích nam nhân, là một cái biến thái...Là một cái biến thái...Là một cái biến thái...

“A Dật, van cầu ngươi...” Trần Dục Nhiên trong mắt mang theo nước mắt, nắm chặt ống tay áo Trương Quân Dật, cầu xin mà nhìn gã, “A Dật, không nên tức giận, không cần chán ghét ta... A Dật...Không nên tức giận...”

“Ta không có sinh khí.” Trương Quân Dật nâng cằm hắn lên, chậm rì rì nói.

Cằm Trần Dục Nhiên đau nhức, cho là mình nghe lầm, kinh ngạc mà ngưỡng mộ gã.

“Ta không có sinh khí.” Trương Quân Dật lặp lại một lần nữa.

“A Dật...’ Trần Dục Nhiên chậm rãi lộ ra biểu tình giống như vừa muốn cười vừa muốn khóc, Trương Quân Dật không có sinh khí! Vậy có phải hay không tỏ vẻ, bọn họ vẫn là bằng hữu? Có phải hay không... Có thể cho phép hắn thích...

“Ta muốn lễ vật.” Trương Quân Dật nhân lúc Trần Dục Nhiên còn không rõ trạng huống dùng tay tại trên hầu kết của hắn, trượt xuống dưới.

Trần Dục Nhiên thần sắc mừng rỡ, hoang mang bất an mà rụt lui cổ. “Ta không hiểu...”

“Ta không có cùng nam nhân làm tình, nhượng ta thử xem.” Trương Quân Dật nói thẳng, “Không được, chúng ta tuyệt giao.”

Trần Dục Nhiên kinh ngạc mà há to mồm, thấy Trương Quân Dật vẻ mặt nghiêm túc, hô hấp của hắn đình trệ, lẩm bẩm nói: “A Dật...Ngươi cũng thích ta?”

Trương Quân Dật nở nụ cười, thấp giọng nói: “Đương nhiên...”

Trần Dục Nhiên từ ngón chân đến đỉnh đầu đều đỏ, tim đập nhanh, hai mắt to bởi vì thẹn thùng kích động mà ướt át, trước mắt là một mảnh sương mù.

“Ta thích ngươi, A Dật...Thực thích...” Trần Dục Nhiên trảo trảo cổ áo, yếu ớt nói, hoàn toàn quên trước đó Trương Quân Dật còn luôn miệng nói “Trần Dục Nhiên là một cái biến thái.”

“Một khi đã như vậy....” Trương Quân Dật dùng ánh mắt trắng trợn trần truồng quét về phía Dục Nhiên, “Cởi quần áo.”

Trần Dục Nhiên hơi phát run, bị lời nói rõ ràng của Trương Quân Dật làm cho xấu hổ đến không thể động đậy: “A Dật...”

“...Không được, tuyệt giao a...” Trương Quân Dật đối hắn thực không kiên nhẫn mà ma xát, hai tay giữ hắn, nhắc nhở nói.

Trước mắt Dục Nhiên một trận hoảng hốt, ngập ngừng nói: “Hảo...Trước, trước tắt đèn...”

Trương Quân Dật nhíu mày: “Không, ta muốn nhìn.”

Trần Dục Nhiên cúi đầu không nói được một lời, cả người run rẩy nắm chặt cổ áo, thân thể gầy yếu không thể gánh nặng mà run rẩy càng thêm lợi hại, bộ dáng đáng thương lại đáng buồn.

Trong lòng Trương Quân Dật đột nhiên xẹt qua một tia phiền táo, sách một tiếng, nhấc chấn đi đến chỗ công tắc, ba một tiếng tắt đi đèn trong thư phòng.

“Cởi quần áo!” Chính mình thực mất hứng vì Trần Dục Nhiên mà mềm lòng, thanh âm Trương Quân Dật hung tợn.

Trần Dục Nhiên run lên run rẩy. Cho dù trong bóng đêm, tầm mắt của Trương Quân Dật giống như nhìn xuyên thấu thân thể hắn, làm cho hắn không còn chỗ nào để che giấu.

Nhận thấy được Trần Dục Nhiên không hề có động tĩnh gì, Trương Quân Dật trong lòng nén giận: “Trần Dục Nhiên, ta không có thời gian cùng ngươi đùa, hoặc là ta cùng ngươi nên dừng ở đây!” Dứt lời làm bộ muốn mở cửa thư phòng đi ra ngoài.

Nghe được thanh âm chuyển động của cửa, Trần Dục Nhiên luống cuống: “A Dật, không cần! Ta cởi, ta cởi!”

Trần Dục Nhiên ngón tay run rẩy ngốc vụng mà mà cởi bỏ nút áo sơ mi.

Nghe được thanh âm cọ xát của quần áo, Trương Quân Dật khóe miệng lại dương lên một độ cung.

Đợi trong chốc lát, hắn hỏi: “Tốt lắm sao?”

Trong bóng đêm truyền đến tiếng nói nhỏ vụn mất thể diện: “...hảo, tốt lắm...”

Trương Quân Dật dùng một động tác, ba một tiếng rõ ràng lưu loát mà mở lên đèn trong phòng!

“Đều xuất hiện đi!”

“Surprise!” Theo thanh âm Trương Quân Dật hạ xuống, trong cửa ngầm của thư phòng, cửa lớn của thư phòng toàn bộ mở ra, một đám người hi hi ha ha mà tràn vào, trên tay giơ di động, máy quay, đối với Trần Dục Nhiên thân trên xích lõa một trận quay chụp!

Trần Dục Nhiên không biết làm sao mà nhìn Trương Quân Dật, đột nhiên trừng lớn mắt!

Chỉ thấy một cái nữ hài tử có năm phần giống Trần Dục Nhiên nhưng so với Trần Dục Nhiên lại tinh xảo xinh đẹp hơn mấy lần cầm máy quay thanh thản đi tới, trực tiếp tựa vào trong ngực Trương Quân Dật.

Dĩ nhiên đó là muội muội Trần Ngọc Dung nhỏ hơn Trần Dục Nhiên một tuổi!

Trên mặt Trương Quân Dật lộ ra biểu tình ôn nhu mà Trần Dục Nhiên chưa từng thấy qua. Gã một tay khoát lên trên vai Trần Ngọc Dung, ôm sát nàng hỏi: “Vừa lòng sao?”

“Ngươi nên chờ hắn đem quần cũng cởi ra!” Trần Ngọc Dung gắt giọng.

Trương Quân Dật vẻ mặt xin thứ cho kẻ bất tài: “Hắn có cái gì để nhìn đâu?”

Trần Ngọc Dung bị biểu tình ghét bỏ của gã chọc cho cười khanh khách không ngừng, xinh đẹp mà ôm lấy cổ của gã kéo đầu gã xuống. Trương Quân Dật dung túng mà cúi đầu, hôn lên môi nàng.

Hai người không coi ai ra gì mà trao đổi một nụ hôn nóng bỏng!

Ngươi chung quanh phát ra tiếng huýt sáo cùng thanh âm trầm trồ khen ngợi!

Không cần bất luận giải thích cái gì, Trần Dục Nhiên đã muốn biết chuyện gì phát sinh. Hắn lăng lăng mà nhìn hai người kia hôn môi nồng nhiệt, huyết sắc trên mặt rút dần, thân thể cứng ngắc như băng giống như chỉ cần một ngón tay, là có thể đem hắn đập nát...

Một người mà hắn cho rằng đời này là người đổi hắn tốt nhất, một người là muội muội của hắn...

Trần Ngọc Dung khoái ý mà nhìn khuôn mặt tuyệt vọng nan kham của Trần Dục Nhiên, không chút nào lưu tình nói: “Tự mình đa tình...Tiện nhân!”

Trần Dục Nhiên thật mạnh chấn động!

“...Thật không biết xấu hổ!”

“Biến thái đồng tính luyến!”

“Hắn cho mình là ai? Thật ghê tởm!”

...

Bên tai tất cả đều là lời nói vũ nhục, Trần Dục Nhiên đờ đẫn mà nhìn Trương Quân Dật chẳng hề  để ý khoanh tay đứng nhìn.

Cho nên...Cho tới nay gã đối hắn trợ giúp, toàn bộ, toàn bộ! Đều là lừa gạt! Đều là nói dối!

“...A Dật, A Dật...Ngươi đã nói thích ta, ngươi đã nói...Nói thích đâu?”

Trần Dục Nhiên cúi đầu, giống như đang trong mộng không tiếng động thì thào, chỉ cảm thấy chính mình như vừa trúng một cái tát thật mạnh, trước mắt đều là thần tình khinh thường khinh bỉ của người khác, thanh âm của bọn họ tầng tầng lớp lớp, nghe không thấy một điểm chân thành... (một đám chó cắn hôi thì chân thành ở đâu ra? Chủ nói gì cũng hùa theo :/)

“Game over, cút đi!”

Trương Quân Dật lãnh khốc vô tình nói  cho Trần Dục Nhiên một kích cuối cùng, xuyên thấu qua thân hình hắn, thẳng vào trong não hắn, trong lòng hắn, nhượng hắn không có chỗ nào che giấu, khuất nhục xấu hổ và giận dữ muốn chết!

“A a a a a!” Trần Dục Nhiên phát ra một tiếng gào thét, giống như tiểu thú bị thương, nghiêng ngả lảo đảo liền xông ra ngoài...

Editor: Hô, tiện nữ TND lần này có công lao lớn đây, đã giúp được tiểu thụ Dục Nhiên chính thức trọng sinh, chấm dứt thời kì nước vào não, trở về đúng bản chất của mình. =)) còn tiện nam TQD, sẽ sớm hái được quả mà gã đã gieo hạt thôi, cả quãng đời sau này, vì tội lỗi của chương tiết tử này mà chẳng có được hạnh phúc thật sự. Dù là tìm một thế nhân của Dục Nhiên, cũng bị công dùng thủ đoạn.....còn đám chó kia, ngoài Lý Lạc ra thì còn lại thực sự là một đám chó cậy chủ hết!! =.=




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét