Kỳ thật Trần Huy cùng Trần Cảnh Nhiên là quá lo lắng. Trần
Dục Nhiên căn bản là lười tìm người Trần gia gây phiền toái. Hắn vừa lười lại sợ
phiền toái, nếu không phải phiền toái tự động đến tìm hắn, hắn mới sẽ không để ý
tới!
Chính là có người lại cùng đến gây phiền toái cho hắn, Trần Dục Nhiên
không để ý, muốn phản kích một chút! Miễn cho có vài người lại nghĩ hắn là quả hồng mềm mà tùy tiện khi dễ.
Trần Dục Nhiên đưa tới chú mục nhưng không hề tự giác, hắn đang đứng trước bàn tiệc thật dài, cầm một cái đĩa nhỏ đựng đồ ăn. Tuy rằng hắn
có xu thế ngày càng trạch, nhưng hắn làm việc và nghỉ ngơi cũng coi như có quy
luật, bắt đầu cảm thấy đói bụng, trước ăn một khối bánh ngọt nhỏ quả nhiên không đủ.
Không có người đến khiêu khích, Trần Dục Nhiên lại hồi
phục hình tượng vô hại tự đắc này, chuyên chú mà nghiên cứu điểm tâm ngọt bề ngoài tinh
xảo, âm thầm đoán tên của từng loại bánh mà hắn cảm thấy ăn ngon.
"Đại ca." Trần Cảnh Nhiên đi đến bên người Trần Dục Nhiên, thấy ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm một khối điểm tâm ngọt có vẻ khá ngon mắt,
hoàn toàn không có chú ý tới hắn, vì thế mở miệng gọi.
Trần Dục Nhiên cuối cùng quyết định trước nếm thử một khối bánh ngọt chi sĩ, màu vàng kim khéo léo xinh đẹp, đỉnh chóp đơn giản mà xuất hiện một viên anh đào, thoạt nhìn thực mê người.
Nghe được thanh âm Trần Cảnh Nhiên, hắn một bên lấy cái
cặp kẹp gắp lên khối bánh ngọt đặt ở trên đĩa nhỏ, một bên quay đầu nhìn hắn. Nhận
ra Trần Cảnh Nhiên là đứa lớn trong hai đứa song bào thai, nhướng mày: "Có
việc?"
"Ba ba nhìn thấy ngươi ở đây." Trần Cảnh Nhiên
giống như nhắc nhở.
"Phải không?" Trần Dục Nhiên cầm lấy dĩa xắn một miệng bánh ngọt nhỏ để vào trong miệng, vừa ăn vừa nhìn phương hướng Trần Cảnh Nhiên ý
bảo nhìn lại, chínhlà chống lại tâm mắt của một nam nhân trung niên có hình dáng ba phần giống chính mình.
Hắn hẳn chính là ba ba của Trần Dục Nhiên, Trần Huy. Một
thân người khí thế, khi nhìn đến hắn, trong mắt rất nhanh hiện lên một tia
ghét bỏ cùng cảnh cáo. Ninh Thanh Thanh lần lượt đứng cùng hắn, mang theo tươi cười văn nhược
ôn nhu không dấu vết mà quan sát biểu tình của trượng phu.
Trần Dục Nhiên thấy chuyện không liên quan mình mà quay lại tầm
mắt, khóe môi bởi vì trong miệng có một cỗ hương vị tuyệt vời mà rõ ràng hơi cong lên.
Lúc này Trần Phách Nhiên chạy tới bên người Trần Cảnh Nhiên, cùng song bào thai ca ca sóng vai đứng . Hai người vóc dáng gần 180 cm,
dáng người rắn chắc tiêm trường, ngọc thụ lâm phong, mặt giống nhau như đúc
giống như tranh vẽ một bộ dạng tinh xảo.
"Còn có chuyện khác sao?" Trần Dục Nhiên hỏi.
Đây đối với đôi song bào thai này thực làm người khác chú ý, Trần Dục Nhiên không nghĩ vì vậy làm chính mình cũng bị người khác chú ý đến.
"Ngươi một chút cũng không lo lắng? Ba ba căn bản
không muốn nhìn thấy ngươi ở trong này." Trần Phách Nhiên đột nhiên ngắt
lời hỏi. Hắn nghe được đối thoại vừa rồi của Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Dục Nhiên.
Dĩ vãng chỉ cần Trần Huy ở đây, chẳng sợ hắn căn bản không có chú ý tới Trần
Dục Nhiên, Trần Dục Nhiên cũng không tự giác vừa sợ lui lại một góc vừa khát vọng mà nhìn
chăm chú vào Trần Huy, vẻ mặt mâu thuẫn rối rắm. Hiện tại ngược lại xuất hồ ý
liêu bình địa tĩnh lãnh đạm.
"Nhưng ta đã muốn ở đây. Các ngươi muốn đuổi ta rời
đi sao?" Trần Dục Nhiên hỏi. Lời tuy nói như vậy, trên mặt hắn lại nhìn
không ra thần sắc lo lắng.
"Nếu ta nói là đâu?" Không để ý đến ánh mắt không đồng ý của Trần Cảnh
Nhiên nhìn qua, Trần Phách Nhiên hai tay hoàn hung nói.
Trần Dục Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười: "Ta vì cái gì muốn
như mong muốn của ngươi? Hơn nữa, các người gọi ta là đại ca, lại lấy cái thân phận gì đuổi ta rời đi đâu, tiểu đệ đệ?"
"Đó là ý tứ của ba ba." Trần Phách Nhiên phượng nhãn
nheo lại, khiêu khích mà hất cằm lên.
Trần Dục Nhiên lại xắn một miếng bánh ngọt nhỏ cho vào trong miệng, cà lăm có chút không rõ nói: "Được rồi, tiểu đệ đệ. Ba ba của
ngươi mới sẽ không làm như vậy, nhiều nhất chính là cảnh cáo để ta an
phận một chút, đừng làm mất mặt hắn. Không phải là chỉ cần ta nước mắt lưng tròng gọi một
tiếng 'Ba ba', trên mặt đại gia kia rất khó coi sao."
Ba ba của ngươi?
Trần Phách Nhiên bị xưng hô thú vị này làm cho bật cười ra tiếng, liên Trần
Dục Nhiên gọi hắn là "Tiểu đệ đệ" hai lần cũng không có để ở trong lòng.
Trần Cảnh Nhiên lẳng lặng mà suy nghĩ sâu xa mà nhìn Trần
Dục Nhiên.
"Trần Dục Nhiên, ngươi thay đổi rất nhiều! Ta đều hoài nghi ngươi có phải là bị người đánh tráo ." Trần Phách Nhiên trêu đùa nói.
Trần Dục Nhiên mặt không đỏ khí không suyễn, bĩu môi:
"Hỏi một chút "Hảo tỷ tỷ" của người xem nàng đã làm chuyện gì, đem ta bức đến nước này đi!
Các ngươi là đệ đệ của nàng, cũng không khá hơn chút nào?" Thấp giọng
nói thầm.
"Nàng là nàng, chúng ta là chúng ta." Tay Trần Phách
Nhiên hướng về phía bả vai Trần Dục Nhiên, "Nếu ngươi có cách dạy dỗ khác, có thể
tận tình giáo huấn nàng một chút! Nha đầu được sủng quá, bị tung đến hơi
quá đáng..."
"Phách nhiên." Trần Cảnh Nhiên trầm giọng ngăn
cản Trần Phách Nhiên tiếp tục nói tiếp. Trần Ngọc Dung là bọn hắn thân tỷ tỷ,
vô luận như thế nào, đều so Trần Dục Nhiên cùng bọn họ thân thiết hơn.
Trần Dục Nhiên thực tự nhiên lui về phía sau một bước, làm tay Trần Phách Nhiên rơi vào khoảng không.
Hắn chậm rì rì nói: "Chúng ta không quen, không cần động
thủ động cước ."
Trần Phách Nhiên trên mặt hiện lên một tia không vui. Hắn ở Trần gia cũng là bị người sủng. Hắn chủ động đối Trần Dục Nhiên kỳ hảo mà hắn cư
nhiên cự tuyệt?
"Ngươi có ý tứ gì?"
"Ý tứ ở trên mặt chữ."
"Phách nhiên, có người đang nhìn." Trần Cảnh Nhiên
giữ chặt Trần Phách Nhiên không muốn hắn làm ra chyện gì mất mặt. Ba người bọn họ cùng đứng chung một chỗ, những người bên cạnh đã muốn bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Trần Phách Nhiên sửng sốt, đối với Trần Dục Nhiên hừ nhẹ
một tiếng: "Hảo, ngươi hảo..."
Trần Cảnh Nhiên nói: "Đại ca, phụ thân bảo chúng
ta nhắc nhở ngươi, chú ý thân phận của ngươi. Ngươi vẫn là một đệ tử." Ngụ
ý, Trần Dục Nhiên còn chính là một học sinh không có năng lực độc lập kinh tế, nếu hắn có cái gì dị động, Trần Huy cắt đi kinh tế của hắn,
hắn chỉ có thể đi vào khuôn khổ?
Trần Dục Nhiên từ chối cho ý kiến: "Các ngươi suy
nghĩ nhiều quá."
"Chỉ hy vọng như thế." Trần Cảnh Nhiên nói, lôi
kéo Trần Phách Nhiên mất hứng, "Chúng ta trước xin lỗi không tiếp
được."
**********************************
Lúc này cổng lớn đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Từ sau khi song bào thai tránh ra, Trần Dục Nhiên dần dần thối
lui đến một góc, lúc này cũng tò mò mà xem qua đi. Chỉ thấy có ba người chậm
rãi đi tới, những khách nhân khác không tự giác đứng lừi lại mở ra một con đường nhỏ, làm cho bọn
họ đi qua.
Nam nhân đi đầu mặc một bộ tây trang màu đen được làm hoàn toàn thủ công, ánh mắt màu thâm lam ôn hi mê người, hình dáng tuấn tú thâm thúy, môi mỏng đường cong hoàn mỹ, tao nhã nội liễm, có đủ khí chất quý tộc. Chỗ khuỷu
tay hắn có một bàn tay dịu dàng của một nữ lang. Nam nhân đi theo sau nửa bước có một ánh mắt mỉm cười, một gương mặt trẻ con, thoạt nhìn giống như là nam hài của nam nhân nhà bên.
"A, Á Thánh Hoắc tổng..."
"Quả nhiên danh bất hư truyền..."
"Nhìn này phương pháp..."
Trần Dục Nhiên sờ sờ cằm. Cư nhiên là người quen biết, thế
giới này thật nhỏ nha!
Người này gọi là Hoắc tổng của Á Thánh tập đoàn, chính là ba ba Hoắc Hành Nhiễm của Hoắc Đình mà trước đó
không lâu hắn phải làm bảo mẫu của thằng nhóc ấy một ngày!
Trải qua phổ cập khoa học của nhóm bằng hữu cùng phòng, Trần Dục
Nhiên đối giới thượng lưu Ngàn Khê thị rốt cục có một chút hiểu biết. Này Á Thánh
tập đoàn ở nước ngoài phi thường nổi danh. Tập đoàn lấy đầu tư lập nghiệp, phương hướng chủ yếu vẫn là cổ phiếu, quỹ, tại kinh tế là tình huống đê mê như thế, kỳ tích thật sự sáng tạo dẫn hai phần trăm trăm đầu tư. Sau lại bắt
đầu đặt chân vào các thương vụ điện tử, châu báu trang sức, kiến trúc, đều là biểu hiện không tầm thường. Tổng tài tập đoàn Hoắc Hành Nhiễm sáng tạo nhiều thành tựu, cũng là tuổi trẻ quý khí xuất ý hồ liêu, điệu thấp ôn hòa. Lần
này Á Thánh tập đoàn ở quốc nội thiết lập một công ty, chi nhánh thứ nhất chính là tại Ngàn Khê thị. Tại giới thượng lưu tai to mặt lớn gốc gác tại Ngàn Khê thị lại là cảnh
giác cùng thưởng thức, Hoắc Hành Nhiễm làm việc vẫn như cũ điệu
thấp, dễ dàng không hiện thân. Vật lấy hi vi quý, yến hội của xã hội thượng lưu tại Ngàn Khê thị, lấy Hoắc Hành Nhiễm tham dự làm vinh hạnh lớn lao.
Trách không được hắn sẽ ra tay rộng rãi, còn có một thân khí thế cao sang!
.
Hoắc Hành Nhiễm mang người thẳng tắp đi hướng Trần Dũng ngồi ở trên ghế cao. Trần Dũng luôn luôn mắt cao hơn đầu cư nhiên tự mình đứng lên, trên vẻ mặt hơi
có vẻ nghiêm khắc lộ ra một nụ cười hiền lành.
Hoắc Hành Nhiễm thong dong mở miệng: "Ngài hảo, trần
đổng." Dẫn đầu vươn ra bàn tay thon dài quý khí.
Trần Dũng tiếu a a mà cùng hắn bắt tay: "Ta liền gọi ngươi một tiếng A Nhiễm. Ngươi có thể tới, thực hảo, thực hảo. Cũng
không cần đổng đến đổng đi , gọi ta lão đầu tử này một tiếng Trần bá bá
đi!"
"Trần lão ngài quá khách khí." Hoắc Hành Nhiễm
tươi cười ôn hi.
Trần Dũng nghe được hắn trong lời nói uyển chuyển cự
tuyệt, vốn là muốn để ý , nhưng đối với hắn lễ độ nho nhã thật sự không tốt
phát tác. Hắn tỏ ra thân thiết ngược lại có vẻ có chút vượt rào.
"Gia gia, vị tiên sinh này là?" Trần Ngọc Dung ở
bên cạnh nhận thấy được không khí ngưng trệ, nhẹ nhàng phe phẩy cánh tay Trần Dũng hỏi.
Kỳ thật từ lúc Hoắc Hành Nhiễm đi tới, Trần Ngọc Dung một đôi
ánh mắt sáng rỡ liền dính vào trên người hắn. Nàng chưa từng có gặp qua một
người nam nhân nào có khí chất xuất sắc như vậy, làm cho người ta cảm thấy ôn hòa đồng
thời lại quý khí đến làm cho người ta xấu hổ thẹn thùng. Cho dù là phú nhị đại trung
xuất sắc như bạn trai của nàng Trương Quân Dật, đều lập tức bị so sánh không bằng hắn.
Trần Ngọc Dung nhìn Hoắc Hành Nhiễm, ánh mắt cơ hồ không dời ra được.
Trần Ngọc Dung chen vào nói đúng là thời cơ, Trần Dũng vỗ
vỗ tay nàng, hướng Hoắc Hành Nhiễm giới thiệu nói: "Đây là cháu gái ta Ngọc Dung, là nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật hôm nay. Dung Dung, vị này chính là Á Thánh tập
đoàn tổng tài Hoắc Hành Nhiễm tiên sinh."
Hoắc Hành Nhiễm tao nhã vuốt cằm, nhất nhất giới thiệu
nói: "Trần tiểu thư, sinh nhật khoái hoạt. Vị này chính là bạn gái ta Lý Ngưng tiểu thư, vị này chính là trợ lý của ta Tiết Trì Thụy tiên sinh." Sau đó
thân sĩ mà dẫn đầu vươn tay cùng Trần Ngọc Dung bắt tay.
Trần Ngọc Dung vươn tay vội vàng cùng Hoắc Hành Nhiễm nắm
chặt, liền không thể không rút về tay cùng người dịu dàng như Lý Ngưng cùng
với Tiết Trì Thụy mặt trẻ con bắt tay, ngắn gọn mà tự giới thiệu.
"Đây là quà sinh nhật của nhóm Hoắc tổng chúng ta vi Trần tiểu thư chuẩn bị." Tiết Trì Thụy đưa lên một hộp lễ vật.
"Cám ơn Hoắc tiên sinh." Trần Ngọc Dung tự tay
tiếp nhận, vuốt phẳng một chút mặt ngoài hộp lễ vật tinh xảo, mới đưa cho người
hầu để qua một bên.
Hoắc Hành Nhiễm ảm đạm cười: "Không khách khí, hy
vọng ngươi thích phần lễ vật này. Không chậm trễ thời gian của các ngươi, chúng ta
trước xin lỗi không tiếp được."
"Từ từ, Hoắc tiên sinh!" Trần Ngọc Dung cho rằng
hắn phải đi, hô nhỏ một tiếng.
Hoắc Hành Nhiễm dừng một chút, nhìn nàng: "Xin hỏi còn có
chuyện gì đâu?"
Trần Ngọc Dung mặt đỏ lên, gương mặt xinh đẹp rất là động nhân:
"Như thế này tiếp tới ta sẽ khai vũ, có thể mặt dày thỉnh Hoắc tiên sinh theo giúp
ta khiêu điệu nhảy đầu tiên sao?" Ánh mắt sáng rỡ hơi hơi ướt át mà nhìn
chăm chú Hoắc Hành Nhiễm, e lệ lại dũng cảm nhiệt tình.
Hoắc Hành Nhiễm chậm rãi nhìn thoáng qua tay Lý Ngưng đang bắt tại chính
mình, ánh mắt mới dừng ở trên người Trần Ngọc Dung:
"Ân."
Tuy rằng Hoắc Hành Nhiễm là đáp ứng rồi, nhưng sắc mặt Trần Ngọc
Dung hơi hơi trắng bệch, vốn là hẳn là có vui sướng lại không dư thừa một tia. Nàng có thể cảm giác đến sự lãnh đạm của Hoắc Hành Nhiễm. Dù sao thân phận Lý Ngưng không rõ, Trần Ngọc Dung tùy tiện mở miệng mời khiêu vũ quả thật có chút không
lễ phép. Hơn nữa nàng nói đến cái phân thượng này, Hoắc Hành Nhiễm xuất phát từ
phong độ, không có khả năng không đáp ứng. Loại hình hành vi cưỡng bức này, chỉ sợ là cái nam nhân đều sẽ không thích.
Trần Ngọc Dung đầu đang nóng lên lại được làm lạnh, không
khỏi có chút hối hận chính mình rất nóng vội.
"Chúng ta trước xin lỗi không tiếp được." Hoắc
Hành Nhiễm tao nhã mà hướng Trần Ngọc Dung cùng Trần Dũng vẫn luôn trầm mặc không nói
bàng quan đứng nhìn, gật gật đầu, mang theo Lý Ngưng cùng Tiết Trì Thụy tránh ra.
"... Dung Dung thực thích cái người họ Hoắc này?"
Trần Dũng một lần nữa ngồi xuống, trầm giọng hỏi.
"Gia gia, ta cảm thấy hắn có chút nhìn quen mắt...
Hắn họ Hoắc, lại là có bối (tên đệm ở giữa)chữ Hành , cùng Hoắc gia của tập đoàn Minh Hoàng có liên
quan sao?" Trần Ngọc Dung khom người tại bên tai Trần Dũng nói nhỏ. Biểu hiện của nàng
vừa rồi có chút mất đi các tiêu chuẩn của một tiểu thư khuê các, Trần Ngọc Dung rất
rõ ràng như thế nào dời đi chỗ khác lực chú ý của Trần Dũng.
"Đã từng có người đoán như vậy. Nhưng Hoắc Hành Nhiễm này rõ ràng có huyết thống ngoại quốc, Hoắc gia nhà lớn nhiều con nhưng lại bài xích người ngoại quốc, không có khả năng có người ngoại quốc có thể làm con rể. Mặt khác, Á
Thánh cùng Minh Hoàng có chút nghiệp vụ quan trọng, tranh đoạt giành giật nhau đến lợi
hại. Minh Hoàng tân sinh đại chủ sự Hoắc Hành Tuấn cùng Hoắc Hành Nhiễm trở
mặt, hơn nữa Á Thánh tiếp thu Hoắc Chính Nghiệp bị Hoắc gia trục xuất, còn tăng
thêm trọng dụng. Bởi vì sự kiện này này Minh Hoàng đã từng tận lực cùng Á Thánh
tranh đoạt sinh ý. Đó cũng không phải bí mật." Trần Dũng chậm rãi nói. Một người trẻ tuổi như vậy tới Ngàn Khê thị lại không để cho người khác xem nhẹ, một đám phú thương bản địa thần kinh sở hữu tài sản đều là trên một miếng băng trôi, tư liệu điều tra ắt
không thể thiếu.
"Hắn không giống như người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đâu, gia gia..." Trần Ngọc Dung vẫn là có nghi hoặc. Trong trí
nhớ mơ hồ của nàng có chút ấn tượng... Không phải là ký ức ngắn ngủi hai mươi năm của nàng, mà
là...
Trần Dũng không có bởi vì nàng là nữ hài tử mà xem nhẹ ý kiến của nàng. Trên thực tế, Trần Ngọc Dung đã có thời gian hướng hắn chứng minh
nàng có thể ở Trần gia chiếm một vị trí cao.
"Như thế này lúc khác lại nói. Muốn khai yến ." Trần Dũng
phất phất tay.
"Là, gia gia."
========================
Trần Dục Nhiên: nguyên lai khi đó gặp được đích thực chính
là một nhân vật lớn...
Editor: Chồng em đó Dục Nhiên ạ!
Hết chương 13
Anh công chính thức lên sàn, không tính lần trước chỉ xuất hiện một đoạn nhỏ nha ~!~~
Trả lờiXóa