Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

[TLALD] Chương 22



Ngay trong không khí quái dị này ăn cơm, mỗi người đều có một tâm tư khác nhau. Tạ An Oánh cùng Trần Ngọc Dung không ở gần công ty, từ Hoắc Đào, Tiết Trì Thụy phân xe đưa về chỗ ở. Các nàng muốn Hoắc Hành Nhiễm đưa về. Nhưng Hoắc Đình tuổi còn nhỏ, trời cũng đã tối muộn, hôm nay lại cùng Trần Dục Nhiên chơi dy hý lâu như vậy, lại mất tâm tư đem hai nữ nhân có ý đồ với ba ba đuổi đi, vận động nhiều, cái đầu nhỏ đã muốn không chịu được mà gật gù. Tạ An Oánh, Trần Ngọc Dung thấy thế, cũng ngại ngùng không mở miệng nhờ Hoắc Hành Nhiễm đưa về, dù sao hắn còn có nhi tử cần chiếu cố.

Sau khi ở cửa nhà hàng Nhật Bản chia ra, chỉ còn lại ba người Hoắc Hành Nhiễm, Hoắc Đình cùng Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên đối Hoắc Hành Nhiễm có nhiều bất mãn nghi hoặc. Nhưng vẫn không tìm được cơ hội để hỏi.



Trần Dục Nhiên phải về ký túc xá của thực tập sinh, Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Đình phải quay lại công ty để lấy xe về nhà, ba người đồng thời cùng hướng công ty mà đi.

Dọc theo đường đi, Hoắc Đình gắt gao nắm chặt tay Trần Dục Nhiên, mí mắt đánh nhau, đi tới thiếu chút nữa té ngã, Trần Dục Nhiên vội vàng đỡ lấy hắn.

"Để ta ôm hắn." Hoắc Hành Nhiễm nhẹ giọng nói.

Trần Dục Nhiên gật gật đầu, giúp Hoắc Hành Nhiễm ôm lấy Hoắc Đình.

Hoắc Đình mơ mơ màng màng, ghé vào trên vai Hoắc Hành Nhiễm có chút bất an quay đầu, hướng Trần Dục Nhiên vươn tay, reo lên: "Ca ca?" Một bộ phải bắt được tay hắn.

Trần Dục Nhiên do dự, cuối cùng đành phải vươn tay cho hắn tiếp tục nắm chặt.

Hoắc Đình quơ được người, an tâm ngủ không làm ầm ĩ nữa.

"Hắn thực thích ngươi." Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa lên tiếng, ngữ khí khẳng định. Trên thực tế Hoắc Đình không phải là một hài tử dễ dàng đối người lạ mở rộng lòng mình. Trong việc giáo dục cho hắn, đối người khác phải vừa bảo trì khoảng cách, có lễ lãnh đạm, mới thực phù hợp với phong cách đối nhân xử thế của đại gia tộc Hoắc gia. Nhưng thực kỳ diệu, chỉ trong thời gian ngắn ở chung, Hoắc Đình đã muốn phi thường tín nhiệm Trần Dục Nhiên, thậm chí là ỷ lại.

Những lời này không phải là làm một phụ thân nhìn thấy con trai mình thân thiết với người ngoài hơn mà ghen tuông đi?

Trần Dục Nhiên cảm thấy hắn dắt Hoắc Đình đi ăn Mcdonald's sau lưng Hoắc Hành Nhiễm, sau lại đến chuyện chơi game, vẫn là không cần nói cho Hoắc Hành Nhiễm biết sẽ tốt hơn. Tuy rằng hắn không nhất định là sẽ không biết đến chuyện này.

Nhưng hắn cùng Hoắc Đình chính vì vậy mà sinh ra cách mạng hữu nghị đâu!

"Hắn thực tốt." Trần Dục Nhiên nhìn gương mặt non nớt đáng yêu của Hoắc Đình, rất muốn vươn tay trạc một cái.

"Hắn là con ta." Hoắc Hành Nhiễm nói. Điểm này đủ để giải thích về sự ưu tú của Hoắc Đình. Trên mặt hắn bình tĩnh thong dong thản nhiên làm người ta kiêu ngạo.

Trần Dục Nhiên nhún nhún vai. Nói thật, thời điểm gặp mặt lần đầu tiên, hắn còn không nhìn ra được Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Đình có bao nhiêu thân mật. Từ sau khi Hoắc Đình lỡ lời nói lộ ra, Trần Dục Nhiên cũng thấy được đôi phụ tử này thời gian ở chung cũng không nhiều lắm. Hoắc Đình đối vị ba ba Hoắc Hành Nhiễm này là sùng bái cùng sợ hãi.

"Bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ ở nhà, không đến công ty nữa." Hoắc Hành Nhiễm nói, đột nhiên lại quay đầu nhìn Trần Dục Nhiên. 

"Trần Dục Nhiên có chút kinh ngạc: "A? Như vậy nha....Hắn không phải là đang nghỉ hè sao?" Vừa mới quen thuộc với Hoắc Đình, lại không thể gặp mặt. Hắn cảm thấy có chút đáng tiếc. Không biết lần gặp mặt tiếp theo là khi nào.

"Hắn rất thích ngươi." đôi mắt thâm lam của Hoắc Hành Nhiễm trong bóng đêm ánh lên màu đen sâu thẳm làm cho người ta nhìn không rõ màu sắc bên trong, hắn vẫn ôn hòa nho nhã như trước, lời nói lại lộ ra một tia lãnh ý thản nhiên.

"Ta không rõ ý tứ của ngươi." Trần Dục Nhiên dừng bước, cay mày nhìn hắn. Nói như thế nào cũng giống như muốn tách bọn họ ra, vì Hoắc Đình thân cận với hắn, rất thích hắn? Trần Dục Nhiên vừa mới trở thành "Người làm thuê", ý thức với việc lấy lòng Boss còn kém, ngữ khí nói chuyện bất tri bất giác mang theo chất vấn.

"Ta cũng không có ý tứ đặc biệt gì khác." Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười với hắn.

Trần Dục Nhiên hơi bất mãn. "Những lời này giống như nói cho có lệ."

"Dục Nhiên lý giải như vậy, ta cũng không có cách nào." Hoắc Hành Nhiễm tựa hồ có chút bất đắc dĩ. Thanh âm của hắn trầm thấp từ tính, thời điểm gọi tên người khác giống như mang theo một tia mê hoặc thản nhiên, làm lòng người ta run lên.

"Không cần gọi ta như vậy." Cả người Trần Dục Nhiên không được tự nhiên. Hoắc Hành Nhiễm không phải là một người dễ ở chung! Hắn không phải là Trần Ngọc Dung, thủ đoạn chồng chất vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Hành Nhiễm. Hoắc Hành Nhiễm xưng hô thân mật sẽ làm Trần Ngọc Dung mừng rỡ như điên, lại làm cho hắn cảm thấy thực khó thích ứng, luôn luôn có cảm giác thực phiền toái. Hắn lại nghĩ tới khi ăn cơm Hoắc Hành Nhiễm làm ra những cử chỉ kỳ quái đó với hắn, Hoắc Hành Nhiễm nhìn hắn là một bộ dáng thực ôn nhu nhân nhượng. Giống như hắn thực sự đối Trần Dục Nhiên có cái gì đó mờ ám...

"Hoắc Hành Nhiễm, ngươi đang đùa ta." Trần Dục Nhiên đột nhiên giật mình, kinh ngạc nói!

Lúc ăn cơm, Hoắc Hành Nhiễm cố ý ở trước mặt Tạ An Oánh cùng Trần Ngọc Dung thân cận thân mật với hắn, khiến hai nữ nhân chú ý đến hắn! Nhất là Trần Ngọc Dung, ánh mắt nàng nhìn Trần Dục Nhiên, biểu lộ rõ ràng nàng sẽ không bỏ qua! Đây là mục đích của Hoắc Hành Nhiễm!

Hắn muốn làm mâu thuẫn của Trần Ngọc Dung với Trần Dục Nhiên càng sâu thêm! Hắn muốn nhìn đến huynh muội hai người tranh chấp nhau! Hoắc Hành Nhiễm vẫn là không chết tâm nghĩ đến vấn đề Trần Dục Nhiên không muốn trả thù...

Thấy Hoắc Hành Nhiễm cười cười không nói gì, hoàn toàn không phủ nhận, Trần Dục Nhiên đã hiểu, vừa tức giận vừa dở khóc dở cười!

Hắn hạ giọng: "Vì cái gì? Hoắc Hành Nhiễm, ngươi cảm thấy như vậy rất thú vị sao?"

Hoắc Hành Nhiễm nhẹ nhàng vỗ lưng Hoắc Đình đã muốn nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ, "...Ai cho ngươi cùng nàng, đụng vào điểm chết trên tay ta?" Hắn nguyên bản không muốn truy cứu hành vi cự tuyệt của Trần Dục Nhiên. Ai ngờ đến, Trần Ngọc Dung cùng Trần Dục Nhiên đều đi Á Thánh thực tập? Có hai món đồ chơi từ trên trời rơi xuống, tại sao lại không chơi a!

Nói gì vậy? Trần Dục Nhiên trừng hắn! Hắn chỉ biết! Hoắc Hành Nhiễm này ở ngoài tao nhã, bên trong lại không giống như vậy!

Hoắc Hành Nhiễm nhìn hắn trừng đôi mắt to trong suốt, bộ dáng mất hứng so với bình thường biếng nhác quả là một trời một vực, trong mắt hiện lên ý cười.

...Quả thật rất thú vị.

"Ngươi vẫn là muốn kích ta trả thù Trần gia?" Trần Dục Nhiên chỉ nghĩ được lý do này. Hắn cùng Hoắc Hành Nhiễm ngoại trừ quen biết giao tiếp qua Hoắc Đình thì chính là yến hội sinh nhật đêm đó, Hoắc Hành Nhiễm mạc danh kỳ diệu đề xuất "Nếu hắn muốn trả thù Trần gia, Hoắc Hành Nhiễm sẽ giúp đỡ." Khi đó hắn cự tuyệt, Hoắc Hành Nhiễm không có phản ứng đặc biệt, hắn còn tưởng rằng sự việc này cứ như vậy mà chấm dứt. Chẳng lẽ Hoắc Hành Nhiễm còn không hết hy vọng? Trần Dục Nhiên nghĩ đến lúc vừa mới ăn cơm, Hoắc Hành Nhiễm thân cận với hắn, sắc mặt Trần Ngọc Dung lúc đó rất khó coi. Hắn là cố ý để Trần Ngọc Dung càng chán ghét Trần Dục Nhiên, sau đó là dùng thủ đoạn làm khó dễ hắn hoặc vũ nhục hắn, làm hắn không thể nhẫn nhịn được nữa mà phản kháng?

Hoắc Hành Nhiễm đối với vấn đề Trần Dục Nhiên từ chối, chính là mỉm cười, cực kỳ ôn hòa tuấn nhã.

Tuy rằng Trần Dục Nhiên cố gắng đem nụ cười của hắn tưởng tượng thành mặt mũi hung tợn, nhưng vẫn không thể không thừa nhận người nam nhân này bộ dạng thực đẹp.

"Đối với ngươi có chỗ nào tốt?" Chẳng lẽ thừa dịp Trần gia nội đấu mà thâu tóm Phong Diệp tập đoàn? Hoắc Hành Nhiễm thật sự là rất để mắt đến hắn...

Trần Dục Nhiên mang vẻ mặt xin miễn cho kẻ bất tài không dám gật bừa.

"Đối với ngươi lại có chỗ nào không tốt?" Hoắc Hành Nhiễm hỏi lại. Không rõ hắn vì sao lại kháng cự như vậy? Trần gia khắt khe với hắn, không phải sao?

"Ta vì cái gì phải vì mấy người râu ria kia mà phải lãng phí thời gian cùng tinh lực?" Trần Dục Nhiên lần thứ hai nhắc lại lý luận lười nhác của hắn, nghi hoặc nhìn Hoắc Hành Nhiễm, "Ngươi cảm thấy loại chuyện cố hết sức không lấy lòng này, rất thú vị sao?" 

Hoắc Hành Nhiễm vươn tay, nhẹ nhàng nhéo một cái trên mặt Trần Dục Nhiên. Vốn chỉ là tính chạm vào rồi thôi, không nghĩ tới cảm xúc nơi đầu ngón tay lại là làn da nhẵn nhụi mềm mại, không có cảm giác dính nị thô ráp như những người đàn ông khác, bất giác tay phải dùng lực nâng lên cằm Trần Dục Nhiên đang bất ngờ không kịp đề phòng, thực ôn nhu nói: "...Ngươi đoán đúng rồi." Huống hồ ta chỉ là muốn xem kịch vui, trong ánh mắt Hoắc Hành Nhiễm lộ ra ý tứ như vậy.

Trần Dục Nhiên tức giận!

"Ta muốn từ chức!" Quả nhiên mây đen giăng đầy trên đỉnh đầu! Trần Dục Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt viết một đoàn vật thể "Phiền toái" khoan khoái bay đến phía hắn! Tâm hắn lười nhác bị sợ hãi! Nhất thời không có chú ý tới tư thế của hắn với Hoắc Hành Nhiễm có chút ái muội. 

Hoắc Hành Nhiễm như không có việc gì mà buông tay ra, thong dong trầm tĩnh nói: "Đưa cho ngươi mười vạn, còn lại nhiều không? Học kỳ sau sắp khai giảng, yêu cầu phải nộp học phí. Đại học Ngàn Khê một năm học phí là bao nhiêu? Đái khái là tám vạn đi?"

Trần Dục Nhiên lập tức phát hỏa. Trong ngân hàng hắn chỉ còn hơn năm vạn...

"Thực tập sinh Á Thánh đều là thông qua phương thức thông báo tuyển dụng. Lương bổng một tháng là một vạn nguyên, nửa tháng là 1,5 vạn. Trong thời gian thực tập nếu có thành tích ưu tú hoặc cống hiến đặc biệt, còn có tiền thưởng thêm." Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười, "Dục Nhiên, ngươi xác định ngươi muốn từ chức?"

...Sau đó bởi vì không đủ tiền nộp học phí mà đi xin Trần Ngọc Dung?

Trần Dục Nhiên kia giỏi về việc cân nhắc lợi hại lại thêm lười nhác cơ hồ lập tức có đáp án.

Một phân tiền khó làm anh hùng hảo hán! Hoắc Hành Nhiễm lập tức bắt được biến hóa trong mắt hắn...

Sắc mặt Trần Dục Nhiên hơi hơi đỏ lên, không có như đinh đóng cột mà gật đầu nói "Đúng".

Ta không có cốt khí, ta không có bản lĩnh...Trần Dục Nhiên âm thầm phỉ nhổ chính mình không có trí tiến thủ. Hắn chính là người thường mà mẹ đã qua đời nhiều năm, cha không thân mẹ kế không yêu, sinh hoạt so với người bình thường còn muốn nghẹn khuất hơn. Trong khoảng thời gian ngắn, vấn đề bức thiết nhất cần hắn giải quyết chính là tiền. Á Thánh có thể cung cấp cho hắn một phần đãi ngộ thực hậu hĩnh với công tác là thực tập sinh, đúng với yêu cầu của hắn, việc này đối với hắn có ý nghĩa như cho hắn than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Hắn còn có kế hoạch tiết kiệm tiền rất tốt, thực tập ở Á Thánh là lựa chọn tốt nhất.

Ít nhất so với việc quay đầu lại với người Trần gia còn tốt hơn!

Nghĩ nghĩ, Trần Dục Nhiên đột nhiên đứng bật dậy, bắt đầu không biết là Hoắc Hành Nhiễm "chơi" với hắn có cái gì là không tốt. Hắn ta muốn chơi, hắn có thể trốn sao? Văn phòng tin tức ở tầng 20, hắn là một thực tập sinh nho nhỏ, hẳn là sẽ không có công vụ gì phải lui tới tầng 38 của tổng tài. Hoắc Hành Nhiễm cũng không phải loại người cả ngày không có việc gì, là người có sở thích kỳ quái hay trêu đùa nhân viên. Hắn đánh không lại, cũng không thể trốn đi sao?

Về phần chọc giận Trần Ngọc Dung đưa tới phiền toái?

Được rồi, Trần Dục Nhiên chính là lười biếng, chán ghét phiền toái, tránh được thì tránh, nhưng không có nghĩa là hắn yếu đuối. Nếu hắn thật sự động não, ai là người chịu thiệt cuối cùng còn chưa biết đâu!

Trần Dục Nhiên rất nhanh đã thích ứng với hoàn cảnh thở dài, thực nghiêm túc nói với Hoắc Hành Nhiễm: "Hoắc tổng, thỉnh người cách ta xa một chút."

========================================================================
Trần Dục Nhiên (sờ sờ mũi) : Ta chính là hung vô chí lớn, so what?

1 nhận xét: